Hà Nội liên tục giành chiến thắng một cách dồn dập. Thầy trò Makoto Teguramori vươn lên vị trí thứ 3 với chuỗi 7 trận bất bại. Thật không quá khi nói rằng tháng Tư là “Tháng của Hà Nội”, khi họ ẵm trọn các giải thưởng quan trọng nhất. Cũng nhờ vậy mà cuộc đối đầu trên sân Hàng Đẫy giữa Hà Nội và Nam Định được ví như “siêu kinh điển” của V.League. Cả hai đội xứng đáng là đối trọng của nhau và thể hiện rõ khát vọng vô địch.
Chắc chắn rồi, các quan chức, những nhân vật quan trọng đều có mặt. Tất nhiên, những người yêu bóng đá cũng khó lòng bỏ qua trận đấu này, dù xem trực tiếp trên sân hay qua màn ảnh nhỏ. Nói chung, cuộc chiến giữa Hà Nội và Nam Định giống như một mâm cao cỗ đầy, đủ mọi gia vị, chỉ còn thiếu bật champagne là khai hội.
Tiếc thay, bữa tiệc ấy lại biến thành một cuộc dạo chơi của thầy trò Vũ Hồng Việt. “Tháng Tư của Hà Nội” bỗng tan biến như một chiếc bong bóng xà phòng. Một Hà Nội hừng hực lửa và cả một Hà Nội lạnh lùng như mùa đông, đều không cánh mà bay.
Đội bóng thành Nam đã chứng minh rằng chiếc áo long bào của nhà vua phải được dệt từ bản lĩnh, từ đẳng cấp, chứ không chỉ bằng một… tháng Tư. Còn người Hà Nội, dường như họ xem tháng Tư như một lời nói dối ngọt ngào. Các CĐV Thủ đô không tin vào mắt mình khi nhìn lên bảng tỷ số, càng không tin khi các ngôi sao hạng A của họ lại “tàng hình” trong buổi tối quan trọng nhất mùa giải.
Bóng đá là trò chơi mang cả bi kịch lẫn sự thi vị. Hàng Đẫy đã thực sự chia nửa. Những ánh mắt buồn thiu rời khỏi khán đài trong tiếng trống giục giã, tạo nên sự tương phản rõ rệt cho bầu không khí trên sân. Trận đấu kiểu “được làm vua, còn thua chỉ biết buồn” đã kết thúc với một cái kết đầy bất ngờ.
Thật khó có thể cản bước Nam Định lên ngôi vương thêm một lần nữa. Còn “bại tướng” của họ thì đúng như câu nói vui mà người ta hay đùa với nhau: “Hà Nội không vội được đâu”. V.League càng về cuối càng gay cấn với những trận “cầu đinh” ở cả đỉnh và đáy.
Sẽ có kẻ cười, người khóc, nhưng chắc chắn chiến thắng cuối cùng thuộc về những người yêu bóng đá.