Một buổi tối bình dị trước cơn bão
Trận chung kết Wimbledon 2008 giữa Rafael Nadal và Roger Federer, một trong những trận đấu được xem là vĩ đại nhất lịch sử quần vợt đã bắt đầu từ đêm trước đó. Nó không phải bằng tiếng vỗ tay hay tiếng bóng nảy, mà là trong căn nhà nhỏ mà đội ngũ của Nadal thuê gần All England Club.
Không khí ở đó không hề náo nhiệt như một trận đại chiến sắp đến. Trong bữa tối ấm cúng cùng gia đình, bạn bè và đội huấn luyện, mọi người dường như có một thỏa thuận ngầm: không ai nhắc tới trận đấu. Không lời bàn tán, không câu hỏi chiến thuật, chỉ có sự tĩnh lặng lạ kỳ.
"Tôi không biết có ai đó nhắc nhở trước không, nhưng tất cả đều hiểu: điều tốt nhất là đừng nói về trận đấu", Nadal nhớ lại.
Thay vì căng thẳng chuẩn bị chiến thuật, Nadal chọn nấu ăn như thường lệ. Cũng nhờ thói quen này, Rafa đã giữ vững tinh thần suốt mùa giải Wimbledon. Tối đó, anh nướng cá và nấu mỳ ống với tôm, món khoái khẩu của cả nhà. Sau đó, anh thư giãn bằng cách chơi phi tiêu cùng chú Toni và cậu em Rafael Maymo. Giống như một buổi tối thư thái tại quê nhà Manacor, không gợn chút sóng gió nào trước cơn bão.
Một đêm trằn trọc - Cảm xúc lặng lẽ trước giờ G
Tuy nhiên, sự bình yên bên ngoài không thể át được cơn sóng ngầm trong lòng. Gần 1 giờ sáng, Nadal mới lên giường. Nhưng thay vì ngủ, anh thao thức, nằm xem phim cho đến khoảng 4 giờ sáng mới chợp mắt. Đến 9 giờ sáng, anh tỉnh dậy, không mệt mỏi, mà trái lại, cảm thấy tỉnh táo lạ thường nhờ adrenaline và sự kích thích tâm lý trước trận đấu lớn nhất sự nghiệp.
"Bữa sáng như mọi ngày thôi: ngũ cốc, nước cam, sữa socola, không bao giờ có cà phê. Và món không thể thiếu: bánh mỳ rắc muối, dầu ô liu - thứ mang hương vị quê hương. Tennis là môn thể thao mà cảm xúc quyết định rất nhiều. Hôm đó, tôi thức dậy và cảm thấy mình tràn đầy năng lượng", Nadal nhớ lại sự kiện đã cách đây gần 2 thập kỷ.
Buổi tập cuối cùng và ánh mắt của chú Toni
Đến 10h30 sáng, Rafa bước vào buổi tập cuối cùng trên sân số 17. Trước khi chạm tay vào vợt, như thường lệ, anh nằm dài để cậu em trai Rafael Maymo với biệt danh “Titin” khởi động cho mình: co duỗi, mát-xa, đặc biệt là chăm sóc bàn chân trái dễ tổn thương.
Trời đổ mưa nhẹ nên buổi tập phải rút ngắn còn 25 phút. Dù vậy, Nadal luyện tập với mức độ tập trung cao bất thường. Cả đội lặng thinh, không ai nói đùa hay cười như mọi khi. “Khi kết thúc, tôi mới lên tiếng. Nhưng nhìn ánh mắt chú Toni, tôi biết ông không hài lòng - một cái nhìn vừa nghiêm khắc, vừa lo lắng".
Chú Toni đã đúng, bởi Nadal hôm đó không chơi hay như mọi ngày. Nhưng điều quan trọng hơn là thể lực của anh lại đang ở mức hoàn hảo. Cơn đau chân quen thuộc đã dịu đi. Và trên hết, trong đầu Nadal bắt đầu hình thành một suy nghĩ rõ ràng: “Tôi có thể chiến thắng".
Tâm thế của một chiến binh
"Tôi từng sợ mình không thể giữ bình tĩnh xuyên suốt cả trận, nhưng lần này, tôi đã gạt bỏ nỗi sợ đó khỏi tâm trí". Với Nadal, lúc này không còn là Federer hay mặt sân cỏ nữa, mà là khả năng nắm lấy cơ hội, kiểm soát từng khoảnh khắc.
Anh biết rõ một điều: nhà vô địch không nhất thiết phải chơi hay từ đầu mùa giải, nhưng ở những trận đấu lớn, đặc biệt là bán kết và chung kết, Rafa phải trình diễn thứ tennis đỉnh cao nhất. Và Nadal đã sẵn sàng.
“Lần này là 50-50, không phải Federer hơn tôi nữa” - Rafa tự nhủ với lòng mình.
Trước trận chung kết, người ta vẫn xem Federer là “ông vua mặt sân cỏ”. Hai lần trước ở Wimbledon, Nadal đã gục ngã trước kỳ phùng địch thủ người Thụy Sĩ. Nhưng lần này, mọi thứ đã khác. Một tháng trước, tại Roland Garros, Nadal đã đánh bại Federer một cách thuyết phục.
"Tôi biết mọi người vẫn nghĩ Federer mạnh hơn, nhưng trong đầu tôi thì khác: lần này là 50-50. Không ai hơn ai", Nadal vững tin ít giờ trước chung kết Wimbledon 2008, trận đấu mang tính bước ngoặt trong sự nghiệp của Rafa.
Khoảnh khắc quyết định số phận không bắt đầu khi bóng được phát trên Sân trung tâm của All England Club, mà từ khi trái tim của người chiến binh gõ nhịp đều đặn trong tĩnh lặng. Đêm trước trận chung kết huyền thoại ấy, Nadal không cần những lời tuyên bố mạnh mẽ. Anh chỉ cần một bữa tối gia đình, một ván phi tiêu, một giấc ngủ chập chờn và một niềm tin lặng lẽ nhưng mãnh liệt rằng: Mình đã sẵn sàng để làm nên lịch sử.