Nỗi đau ở Wimbledon 2007
Với Rafael Nadal, Wimbledon không chỉ là một giải đấu. Đó là khát vọng, là giấc mơ, là lời thách thức tối thượng mà anh khao khát vượt qua, như cách anh từng chinh phục mọi mặt sân đất nện trên thế giới.
Vào năm 2007, trong một trận chung kết kéo dài 5 set với ông vua sân cỏ lúc bấy giờ là Roger Federer, Nadal đã tiến gần chiếc cúp hơn bao giờ hết. Nhưng cuối cùng, anh rời sân trong im lặng, ôm lấy thất bại như một vết thương lòng sâu sắc.
Thất bại năm ấy không phải là một trận thua đơn thuần về điểm số. Đó là cú ngã mang tính bản lề trong sự nghiệp Nadal, một thất bại mà chính anh thừa nhận là đau đớn nhất thời điểm đó. Không phải vì bị Federer áp đảo, mà bởi anh biết rất rõ mình đã có cơ hội chiến thắng nhưng đã không nắm bắt được. Đó là thất bại của một người biết mình xứng đáng hơn.
Wimbledon khác biệt với mọi giải Grand Slam khác. Sự im lặng trên sân Trung tâm, nơi không có các biển quảng cáo, không có âm nhạc khuấy động tạo nên một không khí trang nghiêm đến kỳ lạ.
Trong không gian ấy, Nadal từng nghĩ rằng sự tĩnh lặng sẽ là đồng minh. Nhưng rồi anh nhận ra: chính ở đó, mọi cảm xúc nội tâm, mọi tiếng nói trong đầu trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Và trong trận đấu với Federer, Nadal để cảm xúc lấn át lý trí, để nỗi lo sợ thất bại làm lu mờ bản năng thi đấu sắc sảo của mình.
Nadal đã sai ở đâu?
Anh chơi không sai. Anh vẫn giữ vững phong độ, vẫn kiên cường như mọi khi. Nhưng ở những thời điểm then chốt, những điểm số có thể xoay chuyển cục diện thì Nadal lại không còn là chính mình. Anh không còn tung ra những cú đánh như thường lệ, không còn giữ được sự chủ động trong lối chơi. Chính anh, chứ không phải Federer, đã tự đưa mình vào thế bị động.
Sau trận đấu, Nadal khóc một cách mất kiểm soát trong phòng thay đồ. Đó là khoảnh khắc hiếm thấy nơi tay vợt người Tây Ban Nha vốn nổi tiếng bản lĩnh và mạnh mẽ. Đó là lần đầu tiên trong sự nghiệp, anh thực sự cảm thấy nỗi đau của việc đánh mất một cơ hội vàng.
Và nỗi đau ấy không dễ gì nguôi ngoai. Bởi Nadal không biết liệu sẽ còn có cơ hội thứ hai nào hay không. Tennis là một môn thể thao tàn nhẫn, bạn có thể ở đỉnh cao hôm nay và biến mất chỉ sau vài tháng. Anh biết rõ điều đó.
Chú Toni Nadal - người thầy, người cha thứ hai, người đồng hành không thể thay thế trong sự nghiệp của Rafa - đã đến bên anh trong khoảnh khắc ấy. Lần hiếm hoi, người đàn ông nghiêm khắc ấy dịu dàng an ủi. Ông nói: “Sẽ còn những trận chung kết khác nữa”. Nhưng Nadal không tin. Với anh, đây là trận đấu anh đã có thể thắng. Đây là cơ hội mà không phải lúc nào cũng có lại.
Sự trở lại đáng kinh ngạc
Tuy nhiên, chính thất bại ấy đã thay đổi Rafael Nadal. Anh bắt đầu hiểu rằng tài năng thôi chưa đủ. Một nhà vô địch cần có khả năng kiểm soát cảm xúc, làm chủ suy nghĩ và bản thân trong khoảnh khắc định đoạt. Anh dành thời gian để rèn luyện tâm lý, học cách đối mặt với áp lực và nỗi sợ bị đánh bại, thứ từng lẩn khuất sau ánh hào quang những chiến thắng.
Và rồi, như một định mệnh được viết sẵn, đúng một năm sau - Wimbledon 2008 - Rafael Nadal trở lại sân Trung tâm, gặp lại Federer trong một trận chung kết được ca ngợi là hay nhất lịch sử làng banh nỉ. Lần này, anh không còn bị áp lực đè nặng, không còn để bản thân bị nuốt chửng bởi nỗi sợ.
Nadal thi đấu với sự điềm tĩnh đáng kinh ngạc, và sau hơn 4 tiếng rưỡi đồng hồ, anh nâng cao chiếc cúp Wimbledon đầu tiên. Danh hiệu này không chỉ như một chiến thắng, mà còn là sự khẳng định bản lĩnh của một nhà vô địch thực thụ.
Trận thua năm 2007 vì thế không còn là nỗi đau, mà trở thành cột mốc, thành động lực và là ký ức định hình nên sự nghiệp vĩ đại của Rafael Nadal sau này.