Trong khoảng một giờ đồng hồ đầu tiên, khi gió xoáy liên tục trên sân và Djokovic bước đi như một người mất phương hướng, nhiều người có cảm giác tay vợt 38 tuổi đang bước vào hoàng hôn sự nghiệp – và ngồi ngay trước mặt anh trên khán đài là Roger Federer, như một biểu tượng của quá khứ lừng lẫy.
Federer lạnh lùng dõi theo, không vỗ tay lấy một lần, như thể cảm nhận được nỗi buốt giá của việc đã không còn ở đỉnh cao. Và quả thực, Djokovic bị De Minaur bẻ tới 3 game chỉ trong vòng nửa giờ ở set đầu tiên.
“Tôi ước mình có cú giao bóng lên lưới và những pha chạm bóng mềm mại như người đàn ông đang ngồi kia”, Djokovic hài hước nói sau trận. Federer mỉm cười, và lần này, Djokovic cũng nhận được tràng pháo tay từ Trung tâm sân – thứ mà không phải lúc nào anh cũng có ở đây. Sự chật vật và yếu đuối của anh dường như khiến khán giả thêm yêu mến.
Không dùng đến thuốc hay hỗ trợ y tế, Djokovic tự xoay xở bằng cách chườm đá bụng, thực hiện các bài yoga và kỹ thuật thở sâu để lấy lại bình tĩnh sau những loạt bóng kéo dài hơn 30 cú đánh. Anh chia sẻ: “Tôi cần lấy lại nhịp thở. Bạn không có nhiều thời gian đâu”.
Chiến thắng của Djokovic không hề dễ dàng. Ở game thứ hai của set hai, tay vợt người Serbia mất game giao bóng nhưng ngay lập tức lấy lại thế trận sau 9 lần deuce – một game kéo dài tới 19 phút. Anh thậm chí còn phải ra hiệu xin khán giả cổ vũ nhiều hơn.
Set thứ tư cũng rất vất vả khi Djokovic bị dẫn 0-3 và đứng trước nguy cơ bị dẫn 1-5. Nhưng như thường lệ, bản lĩnh và kinh nghiệm lên tiếng: anh thắng 14 trong 15 điểm cuối cùng để khép lại trận đấu. De Minaur kiên cường, nhưng như vậy là chưa đủ.
Djokovic khẳng định mình không gặp vấn đề thể chất nào nghiêm trọng: “Tôi chỉ đang cố kiểm soát hơi thở sau những pha bóng dài, chứ không có gì nguy hiểm”.
Tại tứ kết, Djokovic sẽ đối đầu với Flavio Cobolli, tay vợt trẻ người Ý 23 tuổi, người từng tập luyện cùng con trai anh. Djokovic chia sẻ đầy thân tình: “Cậu ấy là một chiến binh lớn. Chúng tôi rất thân thiết, thường xuyên tập cùng nhau. Sau trận, chúng tôi ôm nhau ngoài ban công”.
Dù được cựu HLV Goran Ivanisevic đánh giá là ứng viên sáng giá nhất để đánh bại Carlos Alcaraz và vô địch, Djokovic giữ thái độ khiêm tốn: “Tôi yêu quý Goran và biết ông ấy yêu quý tôi, nhưng tôi không nghĩ mình là ứng viên số một. Tuy nhiên, tôi có cơ hội. Tôi đã chơi rất tốt năm nay, đặc biệt trên mặt sân cỏ. Tôi cảm thấy tự tin và có động lực để đi đến cùng”.
Bên cạnh khát khao giành Grand Slam thứ 25, Djokovic còn có một mục tiêu đặc biệt: bắt kịp Federer với 8 danh hiệu Wimbledon. Song cuộc trò chuyện giữa hai huyền thoại sau trận chỉ là ngắn ngủi.
“Anh ấy chỉ chúc mừng tôi và nói đó là một trận đấu tuyệt vời”, Djokovic kể lại. “Thế thôi. Chúng tôi chỉ chào nhau đơn giản”. Như thể cả hai đều hiểu: còn nhiều điều chưa thể nói hết, và hành trình vẫn đang tiếp diễn.