MU là một trong ba CLB lớn nhất thế giới, cùng với Barca và Real Madrid. Lịch sử đầy những chiến tích huy hoàng xen lẫn bi kịch của họ là một trong những câu chuyện hấp dẫn nhất trong bóng đá, và Quỷ đỏ có khả năng phục hồi đáng kinh ngạc. Sau lần xuống hạng trong những năm 1970, số lượng fan đến sân thậm chí còn tăng lên. Năm 1949, MU thu hút đến 81.565 khán giả tới theo dõi trận đấu với CLB nghiệp dư Yeovil Town tại FA Cup, dù cuộc so tài không diễn ra trên sân nhà: Old Trafford khi ấy đang được sửa chữa do bị bom phá hủy, và trận cầu được tổ chức tại Maine Road.
Bất chấp việc kết thúc mùa giải vừa qua ở vị trí thứ 15 tại Premier League, DNA của MU vẫn rất hấp dẫn: bóng đá tấn công, đào tạo và trọng dụng cầu thủ trẻ, không bao giờ bỏ cuộc. Họ có lượng khán giả khổng lồ (trung bình 73.815 người/trận mùa trước), và danh tiếng của CLB vẫn còn nguyên vẹn.
Tuần trước, khi được hỏi liệu có khó khăn ở việc thu hút các bản hợp đồng mới hay không, nhất là trong bối cảnh MU bị nhìn nhận là một CLB sa sút và không được dự Champions League, giám đốc điều hành Omar Berrada lắc đầu, nói rằng ông chỉ quan tâm tới những cầu thủ thực sự tin tưởng vào CLB và muốn gia nhập vì bản sắc MU, chứ không phải vì suất dự cúp châu Âu. Theo Berrada, nếu ai đó từ chối vì lý do không có Champions League, có lẽ MU cũng chẳng muốn họ nữa.
Chơi cho MU luôn mang một nét lãng mạn đặc biệt, và việc được góp phần làm hồi sinh một CLB vĩ đại là điều đánh trúng cái tôi của nhiều cầu thủ. Tất nhiên, tiền bạc là yếu tố không thể phủ nhận, và MU trả lương rất cao - có lẽ là quá cao nếu xét tới chất lượng đội hình hiện tại, song không ít CLB khác cũng trả lương hậu hĩnh. Vì vậy, còn có nhiều yếu tố khác khiến Quỷ đỏ trở nên cuốn hút.
Gia nhập MU mang đến cho cầu thủ cơ hội được thi đấu mỗi tuần trước những khán đài chật kín khán giả ở giải đấu hấp dẫn nhất hành tinh. Brentford hay Bournemouth - hai CLB được quản lý rất tốt và từng vùi dập MU mùa trước - cũng khó có thể giúp một cầu thủ vươn lên tầm ngôi sao toàn cầu. Nhưng chỉ vài trận khoác áo MU thôi cũng có thể nâng tầm danh tiếng một cầu thủ ở bất kỳ nơi đâu.
Chuyển đến Old Trafford, bạn sẽ đi theo con đường mà những huyền thoại từng đặt dấu chân, và mang trong mình khát vọng trở thành một phần lịch sử đó. Khi Matheus Cunha - tân binh từ Wolves - phát biểu trong ngày ra mắt rằng: "Từ lúc còn là một đứa trẻ ở Brazil, xem các trận Premier League ở nhà bà, tôi đã yêu MU và luôn mơ được mặc chiếc áo đỏ này", điều đó hoàn toàn đáng tin.
Cunha đủ lớn để nhớ về những tập thể vĩ đại của MU. Có một nỗi lo là nếu họ tiếp tục không vô địch thêm 12 năm nữa, ký ức ấy sẽ biến mất với thế hệ cầu thủ tương lai. Dù vậy, lịch sử huy hoàng ấy thì không thể bị xóa nhòa.
Dĩ nhiên, mọi thứ đã thay đổi ít nhiều. Rasmus Hojlund chưa thể sánh với Erling Haaland, và giờ thì Tottenham lại đánh bại MU trên sân thay vì bị "hút máu" cầu thủ. MU hiện không còn nhắm tới những siêu sao ở đỉnh cao phong độ - mà thực tế là họ cũng hiếm khi làm thế. Khi thử mang về những "Galactico" đích thực, kết quả chẳng mấy thành công, từ Juan Veron, Angel Di Maria, Paul Pogba, Antony, Jadon Sancho cho đến Romelu Lukaku.
MU không - và chưa bao giờ - chiêu mộ được mọi mục tiêu chuyển nhượng. Từ Glenn Hysen tới Ronaldinho, đã có rất nhiều trường hợp như vậy. Nhưng họ là thiểu số, và MU vẫn đang chứng minh khả năng thu hút những cái tên hot nhất Premier League, như Cunha hay Bryan Mbeumo - tiền đạo của Brentford, người cũng bày tỏ mong muốn gia nhập Quỷ đỏ trong mùa hè này.
Thực ra, chuyện này chẳng có gì mới. Denis Irwin (Oldham), Peter Schmeichel (Brondby), Lee Sharpe (Torquay), Dion Dublin (Cambridge), Eric Cantona (Leeds), Andrei Kanchelskis (Shakhtar) - tất cả đều là những tài năng được săn đón ở các CLB nhỏ hơn, và đã chọn MU trong giai đoạn cuối thập niên 1980, đầu 1990 - khi CLB vẫn đang "khát" danh hiệu vô địch suốt hơn hai thập kỷ. Trong quãng thời gian 26 năm không vô địch từ 1967 đến 1992, MU vẫn có lượng khán giả trung bình cao nhất nước Anh trong mọi mùa giải, trừ hai mùa.
Xa hơn nữa, hai trong số những huyền thoại vĩ đại nhất của MU - Bobby Charlton và Duncan Edwards - lần lượt sinh ra ở Tyneside và Dudley. Charlton sống ngay gần Newcastle và nhận được 18 lời đề nghị từ khắp đất nước, còn Edwards được Wolves - đội bóng tự nhận là mạnh nhất thế giới giữa những năm 1950 - săn đón. Cả hai đều chỉ khao khát được chơi cho MU.
MU là một "gã khổng lồ" - điều này không phải lúc nào cũng tích cực. Muốn mua vé sân khách ư? Trung bình có 13.000 đơn đăng ký cho 3.000 chỗ ngồi, và bạn phải vượt qua đủ loại rào cản mới đủ điều kiện đăng ký. Có hàng nghìn fan trẻ tại Manchester đang khao khát có vé mùa song không thể vì sân luôn kín chỗ mọi trận đấu. Và từ đó sinh ra mâu thuẫn giữa những người chưa có vé và những người đã có nhưng bị yêu cầu phải xem đi đầy đủ số trận.
Câu chuyện không chỉ ở Manchester. Khi MU đá giao hữu với Inter tại Singapore năm 2019, trong 58.000 khán giả thì chỉ có khoảng 5.000 là fan Inter. Quỷ đỏ có thể tổ chức các trận giao hữu ở những sân vận động lớn nhất thế giới, với giá vé đắt hơn hẳn Old Trafford mà vẫn bán hết sạch.
Mỗi người đến với MU đều có lý do riêng. Từng có cổ động viên nói rằng họ yêu đội bóng vì George Best, số khác lại thần tượng David Beckham. Năm 2000, khi máy bay của MU dừng tiếp nhiên liệu tại Senegal trên đường về từ giải Club World Championship ở Rio, 4 nhân viên sân bay bước tới.
"Mister Dwight Yorke có trong máy bay không?", một người hỏi bằng tiếng Anh. "Roy Keane thì sao?", người kia nói tiếp. Nhiều cổ động viên khác có thể không hiểu nổi sức hấp dẫn ấy, nhưng fan MU thì chẳng mảy may quan tâm: với họ, đó là sự thật.
Khi Gordon McQueen, cựu trung vệ trụ cột của MU thập niên 1970 và 1980, nói rằng, sau khi rời Old Trafford thì chỉ có một con đường đi xuống - có lẽ ông đang nói bằng kinh nghiệm và thực tế mà rất nhiều cầu thủ đã trải qua. Không phải lúc nào điều ấy cũng đúng, nhất là ở thời điểm hiện tại, song sức hút của MU đã vượt qua ranh giới các thế hệ và lan tỏa khắp toàn cầu.